- Văn nghệ
- Thơ
Nguồn: FB Thái Bá Tân
Mấy mươi năm qua rồi sao vẫn nhớ.
Tôi cúi đầu rời xứ sở của em.
Giọt lệ buồn cố nuốt ngược vào tim.
Khi em đã ấm êm tình yêu mới.
Ngày đến đây...tôi phương xa mới tới.
Xứ lạ nầy cũng bởi sự" phân công ".
Buồn hay vui tôi luôn giữp trong lòng.
Chỉ cố gắng để làm xong nhiệm vụ.
Đối với tôi như thế là quá đủ.
Người tha phương sống tạm trú...thôi mà.
Nên rất ngại ngùng không dám lân la.
Nhiệm vụ chính phải lo là công việc.
Rồi em đến...trong một lần dự tiệc.
Của cơ quan...em thân thiết,được mời.
Lịch sự dịu dàng em đến chào tôi.
" Hân hạnh lắm" tôi nói lời đáp lễ.
Có ngờ đâu cuộc đời đầy " dâu bể ".
Theo thời gian...rồi... không thể xa rời.
Em bảo rằng " Em mãi mãi của tôi."
Và " quê vợ " là nơi anh gắn bó.
Ngày tháng quen nhau...yêu nhau từ đó.
Chỉ chờ ngày dạm ngõ để thành đôi.
Thời hạn ba (3) năm cũng đã hết rồi.
Tôi về lại chính nơi làm việc cũ.
Ngày chia tay em u sầu nhắn nhủ.
" Thương nhau nhiều bao ấp ủ đừng quên ".
Trong đời em... em chỉ nhớ một tên ".
Tên anh đó...sẽ trở nên bất diệt "
Những cánh thư đầy nhớ nhung tha thiết.
Lời thương yêu tôi viết gửi hàng tuần.
Nhớ nhau nhiều với lắm nỗi bâng khuâng.
Thơ gửi đi không ngừng...thơ về...vắng.
Ngày cứ trôi qua lòng buồn trĩu nặng.
Nửa năm sau....tôi chết lặng nghẹn lời.
" Em bây giờ chính thức đã có nơi ".
" Xa xôi quá, anh ơi ! mình không thể ".
Tôi biết trách ai...bởi nghèo là thế.
Em đi rồi...tôi trễ chuyến đò ngang.
Kiệu cưới xe hoa...lễ đón sẵn sàng.
Tôi cúi mặt... bàng hoàng đầy đau xót.
Trở lại quê em một lần sau chót.
Bao nhiêu lời dịu ngọt gửi lại đây.
Những nỗi buồn tôi gánh nặng trên vai.
Và nhớ mãi cái ngày xa xưa ấy.
Nguồn: FB Tâm Võ
Anh đã 73 tuổi, hiện đang sống một mình, cuộc sống hiện tại của anh không chỉ khốn khổ mà còn có thể nói là vô cùng nghèo nàn và cô độc.
Hàng ngày anh chỉ nằm một mình trên giường, nhìn bầu trời qua cửa sổ từ ngày đến đêm.
Anh chỉ tự trách mình lúc còn trẻ sao không nhạy bén, không đối xử tốt với vợ con, lúc đó anh nghĩ mình có thể kiếm tiền, không cần nhờ ai nên ở nhà làm như ông chủ, hoặc đánh hoặc mắng vợ hoặc đánh và đá con.
Sở dĩ anh dùng nắm đấm và cú đá của mình chủ yếu để xác lập địa vị trong gia đình, để tất cả thành viên phải nghe lời anh và phục tùng anh tuyệt đối.
Ban đầu! Cách làm của anh hình như thực sự có tác dụng!?. Không ai dám làm trái ý anh, mỗi lần tan sở trở về vợ con anh đều im lặng, chỉ cần anh không cất lời nói lên điều gì thì họ cũng không bao giờ dám lên tiếng.
Anh đã rất hài lòng với không khí gia đình này, dù ở nhà không còn tiếng cười nói vui vẻ nhưng anh lại thấy mình đầy uy nghiêm. So với quyền lực của chính mình, mất đi chút không khí gia đình ấm áp cũng không bao giờ đáng tiếc.
Chưa hết! Anh hoàn toàn nhận được hưởng sự chăm sóc chu đáo của vợ, mỗi ngày đi làm về, vợ sẽ pha cho anh tách trà nóng và xoa bóp cơ thể cho anh sau một ngày dài. Lúc này, anh lại gọi ba đứa con của mình đến trước mặt, nói với chúng rằng anh đã làm việc chăm chỉ như thế nào để nuôi chúng và nói với chúng rằng khi lớn lên chúng phải báo đáp thật tốt cho anh...
Dù nói như vậy nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ ràng: Anh tiêu gần hết thu nhập của mình cho bản thân chứ không phải cho vợ con. Chỉ lúc nào tâm trạng vui vẻ, anh mới ném cho vợ một ít tiền nhưng lại bảo cô ấy mua một ít rượu ngon và đồ ăn ngon cho anh uống một vài ly.
Trong khi đó, anh lại vô cùng hào phóng với các cô gái trẻ bởi có anh hùng nào là vượt qua được ải mỹ nhân. Điểm yếu này của anh đã bị những người phụ nữ trong "xã hội hỗn hợp" lợi dụng, chỉ cần họ vẫy tay với anh là anh không còn kiềm chế được nữa mà chủ động đưa tiền, chỉ để giành được nụ cười từ một người đẹp.
Mặc dù vợ anh biết anh đã làm nhiều chuyện xấu ở bên ngoài nhưng chị ấy vẫn chấp nhận, hành vi của chị khiến cho anh ảo tưởng nghĩ rằng anh đã tẩy não được chị cho nên chị cư xử rất tâm lý, cho dù anh có làm việc không đáng tin cậy thì chị cũng sẽ không bao giờ phản đối.
Mãi cho đến khi các con đã lớn lên, lập gia đình và rời xa, anh mới hiểu được những nỗ lực vất vả mà chị đã chịu đựng suốt bấy nhiêu năm.
Điển hình là khi con gái út của anh lấy chồng không lâu, chị nhanh chóng dọn ra khỏi nhà và đệ đơn ly hôn với thái độ vô cùng kiên quyết, không có chỗ cho sự thương lượng.
Chị nói rằng: - Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn chưa ly hôn với anh là vì chị ấy mong muốn bảo vệ được ba đứa con của mình, chị lo lắng một khi ly hôn với anh thì anh sẽ bạo hành các con, điều này sẽ khiến cuộc sống làm mẹ của chị ấy trở nên tồi tệ hơn. Bây giờ các con đã lớn và có cuộc sống riêng, mẹ không còn phải lo lắng cho sự an toàn của các con nữa nên việc rời bỏ anh là kết cục của một điều tất yếu.
Lúc này đây! Cuối cùng anh cũng nhận ra sự vô lý của mình, để giữ chân vợ lại, anh không còn quan tâm đến thể diện của mình nữa nên quỳ xuống đất cầu xin chị tha thứ.
Tuy nhiên, dù anh có hứa sẽ không đánh đập, mắng mỏ chị ấy nữa và chia cho chị ấy từng xu thu nhập của mình thì chị ấy cũng không thay đổi mà quyết tâm ly hôn.
Chị đã ly hôn thành công với sự hỗ trợ của 3 đứa con.
Từ khi vợ ly hôn, anh trở thành kẻ cô độc. Trước đây khi còn có chị ở bên thì các con thường về nhà thăm hỏi, sau khi vợ chồng anh chia tay các con cũng không có tin tức gì, coi như trên đời này quan hệ với anh chưa từng là cha với con...
Nguồn: FB Bùi Mạnh Toàn; Tác giả Phạm Đình Kỳ
Đức Việt Online
Về già, con hiếu thảo tới mấy cũng cần hiểu định luật chim sẻ; Tập thấu hiểu cuộc đời; Nửa đời sau
Ta về mua chút dại khờ ngày xưa; Một quãng đường trần; Những tin nhắn trắng
Có một thời; Hãy yêu nhau khi còn có thể
Đọc và suy ngẫm; Còn vợ là còn mình; Ai có bưởi dùng bưởi
Khi ta già đi; Một đời người; Đừng dùng cả đời mình để hận một ai
Cảm ơn bạc bẽo của người; Hãy ôm lấy bản thân mình khi mệt mỏi; Đến một lúc…
Xin làm người vô tư; Người thuyền trưởng giỏi không đến từ vùng biển lặng sóng
Cảm ơn; Một thực trạng buồn; Bọn đàn ông
Hỏa hoạn lớn bùng phát tại trung tâm mua sắm Marywilska tại thủ đô Warsaw vào rạng sáng 12.05.2024 thiêu rụi hàng trăm gian hàng. Bao người Việt kinh doanh ở đây bất lực nhìn tài sản bỗng chốc tan thành mây khói.
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá