.png)
Ở Nhật Bản, khi một cái bát bị nứt vỡ, họ dùng vàng gắn lại những mảnh vỡ để tạo thành một tác phẩm nghệ thuật mới.
Người Nhật tin rằng, khi một thứ gì đó từng bị tổn thương và mang trong mình một lịch sử, nó sẽ đẹp hơn. Vì thế, thay vì vứt một cái bát vỡ đi, họ sẽ gắn lại những mảnh vỡ bằng vàng. Thay vì tìm cách che dấu đi những vết nứt vỡ, họ dùng vàng để làm chúng nổi bật lên như một cách để ca tụng và biến chúng thành điểm nhấn của cả chiếc bát.
Con người cũng vậy. Tất cả những khó khăn, thương tổn bạn đã hoặc đang phải trải qua không làm cho bạn xấu xí hơn. Bạn có quyền lựa chọn để sơn lên những thương tổn ấy của mình một lớp vàng. Bạn hoàn toàn có thể vực mình dậy và rút ra bài học từ những vấp váp ấy để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Bạn hoàn toàn có thể tự hào về những vết sẹo từ những tổn thương của mình và nói rằng: “Hãy nhìn những gì tôi đã trải qua. Nhờ chúng mà tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Giờ không có gì là tôi không thể vượt qua.”
Không ai có một cuộc đời hoàn hảo. Nhưng ai cũng có thể lựa chọn để sơn vàng lên những mảnh vỡ của cuộc đời mình.
Đừng hổ thẹn vì những gì đã xảy ra với bạn. Bạn càng phủ nhận và than vãn vì những gì đã xảy ra, chúng càng không giúp ích gì cho bạn.
Ngược lại, khi bạn chấp nhận và rút ra bài học từ những đổ vỡ và gắn lại chúng bằng vàng, bạn đã biến những thứ tưởng như xấu xí, vô dụng thành một một câu chuyện đẹp đẽ và đầy cảm hứng.
Có một câu nói rằng: “Mỗi cấp độ tiếp theo của cuộc đời đòi hỏi một phiên bản mới của bạn.” Và đôi khi, những mảnh vỡ là thứ cần thiết để bạn trở thành phiên bản mới tốt đẹp hơn.
Cuộc đời, rồi ai cũng từng làm vỡ đi một cái gì đó. Người ta chưa từng bị đổ vỡ nên người ta đứng đó phán xét khi thấy bạn làm vỡ đi thứ mình yêu thích. Sau này, khi trải qua những cảm giác tương tự, người ta cũng sẽ có cảm giác như bạn mà thôi.
Hãy sống cho bản thân và tự đi đến nơi mình cảm thấy hạnh phúc, hà cớ gì phải sợ người đời chê bai.
Nguồn: Tran NamAnh
THẬT LẠ
.png)
Thật lạ, có nhiều bác
Nghĩ mình sống thủ đô,
Đương nhiên dân thành thị,
Hoành tráng và tự do.
Mang từ quê lên tỉnh
Cái giọng nói oang oang,
Cái mần răng chi rứa,
Cái thói quen thôn làng,
Họ cứ thế mà tiến,
Chẳng thèm để ý gì.
Phố ta ta cứ đái,
Đường ta ta cứ đi.
Họ còn mang lên tỉnh
Chất tư lợi tiểu nông.
Cái gì cũng muốn có,
Mà chi tiền thì không.
Tôi vốn dân tỉnh lẻ,
Nên hiểu rõ điều này.
Tôi từng thế, và cố
Khắc phục chúng hàng ngày.
Lần đầu sống thành phố,
Cái phải học cho mình
Là lặng lẽ quan sát
Cách sống người xung quanh;
Là học đi đúng luật,
Học ăn nói nhẹ nhàng;
Học sử dụng thang máy
Và cách sống nhà tầng.
Học không được ngồi xổm,
Không được nhai nhồm nhoàm;
Học giữ lời, đúng hẹn,
Học cách bỏ thói tham…
Nếu theo tiêu chuẩn đó,
Chắc Hà Nội của ta
Dân thực sự thành phố
Chưa đến một phần ba.
Nhưng đó là sự thật,
Một sự thật đáng buồn.
Thủ đô ta thế đấy,
Đang trở thành nông thôn.
Nguồn: FB Thái Bá Tân
GIẢ THIẾT HƯ VÔ
.png)
Nếu một ngày thực sự hết thương yêu
Chia hai lối ngược chiều nhau chạy thẳng
Những kỷ niệm vùi chôn vào dĩ vãng
Người có buồn hay hờn trách nhiều không?
Nếu một ngày người lữ khách sang sông
Quên bến cũ cùng đò ai ngóng đợi
Để năm tháng cứ xa xăm vời vợi
Rồi nhạt phai tình một thuở mặn mà.
Nếu thực sự đường đời chia hai ngả
Tình lỡ làng vì đã lạc mất nhau
Không duyên nợ... ta làm người xa lạ
Thì xin đừng giữ lại nỗi niềm đau.
Nếu ngày ấy không còn thương yêu nữa
Hãy xem như lời hứa thoảng gió mây
Thu gần mãn nên vầng trăng khuyết nửa
Thôi ta đành mắc nợ nhau kiếp này.
Nhưng giả thiết... chỉ là hư đâu thực
Ta như đang thấy rực rỡ mộng lành
Từng nhịp đập tin yêu nơi lồng ngực
Giấc mơ đời vẫn trỗi trở mầm xanh...!!!
Tác giả Mạc Lợi
Đức Việt Online
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá