- Văn nghệ
- Thơ
- Bác ơi, cháu thấy bác ngồi ở đây suốt buổi trưa ngoài nắng nóng. Trời muốn mưa rồi, sao bác không về. Mắc mưa bệnh ra thì khổ.
- Bác không dám về lúc này cháu ạ.
- Sao thế bác?
- Vì con gái cùng cháu ngoại bác đang ăn cơm ở nhà bác.
- Ô hay, sao bác không về gặp con, gặp cháu ạ?
- Vì trước đây bác đuổi nó đi, cấm nó về nhà.
- Lý do vì sao lại thế ạ?
- Vì bác khuyên bảo nó, nhưng nó không chịu nghe lời bác.
- Là sao ạ?
- Trước nó yêu một đứa con nhà giàu, chỉ ăn rồi chơi bời lêu lổng. Bác biết nếu con mình lấy nó, thì tương lai chả tốt lành gì. Khuyên bảo không được, lý lẽ không được, con bác vẫn quyết lấy thằng đấy. Bác bực quá, tuyên bố từ con, cấm nó bén mảng về nhà bác.
- Vậy giờ chị ấy sao rồi ạ?
- Ly hôn rồi.
- Chắc bác thương chị ấy lắm.
- Bác chỉ có mình nó thôi. Không thương nó thì thương ai hả cháu.
- Dạ... Như vậy là bác đã tha thứ cho chị ấy rồi.
- Bác có ghét bỏ nó nổi đâu mà tha thứ. Nhưng nó thì vẫn sợ bác.
- Cháu hiểu rồi. Vì vậy bác mới lánh mặt đi để mẹ con chị ấy ăn bữa cơm phải không ạ?
- Đúng rồi cháu. Giờ nó khổ lắm, nhưng cắn răng chịu đựng một mình.
- Nhưng bác ơi, trời mưa rồi đây này. Bác mau về ngay đi.
- Bác muốn chờ cho con bác ăn cơm xong đã, bác mới dám về.
- Cháu xin bác, bác cứ về đi, nói ra hết nỗi lòng của bác cho chị ấy nghe. Sẽ không sao đâu ạ.
Nghe lời cô gái, ông vác cuốc đi về nhà. Trời mưa, bộ quần áo ông đang mặc ướt sũng. Cái thân thể gầy guộc của ông run lên từng chập, vì ớn lạnh.
Ông vào đến sân, thì con gái bế cháu sấp ngửa chạy ra. Cặp mắt con lắm lét nhìn ông, đầy lo lắng.
Ông vội giữ con gái lại, đẩy vào nhà.
- Trời đang mưa, con bế con của con đi đâu.
- Con…
- Đây là nhà của gia đình mình, con muốn về lúc nào cũng được. Bố giờ sức khỏe cũng yếu rồi, đừng bắt bố phải tránh mặt đi ngồi ngoài mưa nắng chờ con ăn. Con đừng lén lút nữa, khổ cho con, khổ tâm cả cho bố.
Con gái nghe bố nói vậy, òa khóc, nhào tới ôm bố. Người bố gầy quá, chỉ da và xương.
Bát cơm con đang ăn dở để trên bàn, nước canh con chan vào để ăn cho nhanh, còn chưa kịp vơi một nửa.
Con nấc lên, thầm thì: "Con xin lỗi bố, bố ơi"...
Nguồn: FB Võ Thanh
Thu đã về chớm môi hôn lên gió
Lá vàng buông, nắng muốn ngỏ tình nồng
Diều chao liệng, sáo ngân nga bến sông
Bờ xôn xao, sóng mênh mông xô mãi!
Ngọn heo may đưa thời gian trở lại
Tuổi ấu thơ, ai dầu dãi sông quê
Lúa con gái, hương năn lác ùa về
Tiếng chim gù, ai say mê sớm tối!
Bãi bồi nào, lũ trẻ trâu chìm nổi
Nhuộm da nâu, cứ rong ruổi tháng ngày
In dấu chân, triền đê ấy có hay
Gót dạn dày, lối cỏ may mòn mỏi?
Nghiêng vạt nắng, cá tôm say mùi khói
Vị phù sa, í ới gọi sắn khoai
Hoàng hôn tím, diều no gió miệt mài
Theo trâu về, triền đê dài óng ả
Mùa qua mùa, da màu giờ muôn ngả
Nhờ heo may, nhắn tôm ốc, chuối trê...
Gửi phù sa, thì thầm với sông quê
Hương xưa ấy vẫn nhớ về lối cỏ!
Nguồn: FB Nối mạch đường xuân, tác giả Vũ Kết Đoàn.
Tháng 9 sang, Thu về rồi đấy nhỉ
Tiếng ve im, phượng vĩ tắt lửa rồi.
Phia xa xa con thuyền lặng lẽ trôi
Tiếng Cuốc kêu, bồi hồi hè níu lại.
Nắng nghiêng mình trên triền sông cuối bãi
Đôi chim câu lại mê mải tự tình.
Lựu lập loè những bó đuốc rung rinh,
Trăng âu yếm ngắm hoa Quỳnh muộn nở.
Mùi cốm xanh vẫn như còn bỡ ngỡ
Sợi rơm vàng buộc duyên nợ ngàn năm.
Tiếng chuông chùa thấy văng vẳng xa xăm,
Chiều Tây Hồ lũ Sâm cầm tung cánh.
Hương hoa sen thoảng vào hồn mỏng mảnh
Thu đã về trong những nhánh lan rừng.
Cô học trò khoé mắt chợt rưng rưng
Sắp xa nhà, ngập ngừng lời tạm biệt.
Người thi sỹ nồng nàn câu thơ viết,
Tiếng chim gù bỗng tha thiết yêu thương.
Tà áo bay như mây trắng trên đường,
Phong ba thắm nơi Trường Sa yêu quý.
Tháng chín sang tâm hồn đầy thi vị
Khúc giao mùa, thủ thỉ với nhân gian.
FB Anh Dung Dung
Đức Việt Online
Về già, con hiếu thảo tới mấy cũng cần hiểu định luật chim sẻ; Tập thấu hiểu cuộc đời; Nửa đời sau
Ta về mua chút dại khờ ngày xưa; Một quãng đường trần; Những tin nhắn trắng
Có một thời; Hãy yêu nhau khi còn có thể
Đọc và suy ngẫm; Còn vợ là còn mình; Ai có bưởi dùng bưởi
Cảm ơn bạc bẽo của người; Hãy ôm lấy bản thân mình khi mệt mỏi; Đến một lúc…
Khi ta già đi; Một đời người; Đừng dùng cả đời mình để hận một ai
Xin làm người vô tư; Người thuyền trưởng giỏi không đến từ vùng biển lặng sóng
Tản mạn về tính khí; Câu chuyện ý nghĩa của ông chủ tỷ phú và người lái xe
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá