Cha tiên trật nhà chị; Trân trọng cuộc sống; Có khi nào anh thấy nhớ em không?

CHA TIÊN TRẬT NHÀ CHỊ

Hôm nay Cụ tôi lấy vợ đấy! Hehee, tin nóng như than và vui như trúng sổ xố nhỉ. Mà sổ xố viết thế nào mới đúng, say mẹ rồi nên quên cụ cả chính tả. Heeeee.

Các ông các bà nhà tôi hoắng cả lên. Cụ tôi kệ. Cụ tuyên bố thẳng căng. Sang tháng đẹp ngày bố quyết định làm mười lăm mâm, chỉ có con cháu trong nhà, cỗ bàn, bát đĩa thực phẩm giao tất cho thằng cả. Phần hậu trường, phông màn cho thằng Q nhà con Hai. Tiền tao có đủ, chúng mày không phải lo gì sất, chỉ cần chúng mày đến ăn ủng hộ thầy, đứa nào không đến ăn cũng kệ cha chúng mày. Tao quyết là tao lấy, đứa nào chê không đến ăn cỗ là dại, hờn cơm với chó cho nhịn, đời chúng mày sẽ không được ăn cỗ cưới của bố chúng mày lần nữa đâu, lần sau nhà có cỗ chắc chỉ là cỗ đám ma tao thôi.

Cụ tôi nói là làm, cụ lấy một cụ bà kém cụ 17 tuổi ở làng bên. Cụ ông tám sọi, cụ bà sáu ba mùa su hào.

Cụ tôi góa vợ năm ấy cụ còn trẻ, nhưng cụ đông con, nặng gánh nên cụ không đi bước nữa mà ở vậy. Tôi hỏi sao cụ không cố cho xong đời... Cụ cười, chửi cha tổ nhà cô. Cố là cố thế nào, cụ là cụ quí mày nhất. Mày ngẫn nhất nhà này nhưng được cái tư tưởng mới, thế mà còn hỏi cụ câu như cứt ấy hả con.

Tao nói ngắn gọn cho mày hay thế này, nói nhanh cho vuông là ba mươi năm trước cụ độc thân nhưng chửa đến duyên, giờ đến duyên là cụ triển, heeee, cụ nói dư thanh niên.

Các ông các bà nhà tôi cũng phản đối vụ cụ lấy vợ dữ lắm. Cụ mới bảo, chúng mày già cha nó rồi mà ngu bỏ bố, tao bây giờ cái thân già ốm thế này còn cái chó gì mà chúng mày phải giữ. May mà có bà ấy chấp nhận, mà có khi số bà ấy khổ mới đọa phải cái đống xương già này. Tao mà là bà ấy á, tao ở mẹ nó một mình cho nhàn cái thân, chứ chả vạ. Bố chúng mày đấy, trước đây tao trẻ chúng mày giữ tao như giữ mả tổ vì sợ tao lấy vợ rồi đẻ con, bỏ chúng mày bò nheo bò nhóc, lương lậu chia năm sẻ bảy đã đành. Giờ chúng mày đứa nào cũng giàu bỏ bà ra, còn giữ chút lương còm của bố chúng mày làm gì. Tao nói cho chúng mày nghe này. Đời con người ta, sống phải biết sống cho mình, sợ chó gì dư luận. Tao không ở với dư luận nên tao không sợ. Tao sợ đêm hôm một mình, ốm không ai lấy cho cốc nước, táo bón đi ỉa không được không ai xoa cho cái bụng. Chả nhẽ tao alo cho chúng mày về mua cho bố thuốc thụt cứt hử?

Sao chúng mày thành ông thành bà rồi mà không hiểu, thế cứ lấy vợ lấy chồng vì cái ông người già rồi mà không an phận già hay sao? Hết con mẹ nó xí quách rồi, có gái trẻ cũng giở ra lại đậy vào, đậy vào lại giở ra thôi, chẳng qua lấy để ông có bà đêm hôm rủ rỉ rù rì cho nó ấm cúng cái nhà. Ốm đau đêm hôm có người bên cạnh thôi...

Có những chuyện chỉ có vợ và chồng nói được với nhau. Tao có cái mụn ở đít chả có nhẽ tao gọi bảo để cho chúng mày xem, tao mắc tè dầm đêm ra quần tao gọi chúng mày đến lấy quần cho tao thay hử...

Cụ tôi là con út trong một gia đình có tới 9 anh chị em, nhưng chỉ còn lại mình cụ, các cụ trên đã qui tiên cả.

Cụ già nhưng sống vui vẻ, lành mạnh nên còn quắc thước và tráng kiện lắm. Cụ minh mẫn và đối nhân xử thế tuyệt vời, con cháu trên dưới một lượt hòa thuận thương yêu nhau. Bọn trẻ con quí cụ vì tính cụ đầu đuôi nhưng thanh niên, cụ cập nhật những cái mới rất siêu, cụ ít đọc báo, không ca ngợi công thần này kia, hay cập nhật xu thế mới, phây phiếc đủ tất.

Đám cưới cụ thật vui, cụ bảo, chúng mày ăn độc bỏ con mẹ ra, lẽ ra chúng mày phải tổ chức cưới vợ cho cụ sớm hơn mới đúng. Ngày cụ lấy vợ, chúng mày về cụ mới được uống chén rượu, ngắm tất cả con cháu bằng đôi mắt của cụ, thấy niềm vui từ trái tim cụ. Chúng mày giữ cụ không cho tao lấy vợ, nay mai cụ chết, chúng mày cũng đùm đề ăn uống đông đủ thế này, chúng mày không buồn mà thậm chí còn rổn rảng chuyện trò vì lâu lắm anh chị em không được gặp nhau. Nhưng lúc ấy cụ chỉ ngồi trên bàn thờ ngắm chúng mày qua ảnh. Chúng mày có thấy đúng thế không?

Cụ bảo, Ngẫn, mai mày đưa sự kiện này lên phây nghe con, mà cha tiên trật nhà chị, cụ biết cụ chẳng nói thì cụ vẫn được lên phây. Con mí cháu, cái oánh rắm của cụ nó cũng bôi bác. Nhưng mà vui, cứ thế rồi mai ngày thằng Mark nó nhắc ngày này năm xưa mới có đứa nó nhớ đến cụ. Chứ không nó quên cụ ngay, cụ chết là lập tức nó ủn cụ ra khỏi follow của nó cho rộng chỗ để nó kết bạn mới. Cha tiên trật quân bây.

Nguồn: FB Lan Lê; Tác giả: Loan Ngẫn

 

TRÂN TRỌNG CUỘC SỐNG !

Bạn có mắt, nhưng ánh nhìn ảm đạm
Ngó sự đời chẳng thiện cảm mấy khi
Người mù kia thì chả ước ao gì
Chỉ khao khát một ngày nào sáng mắt.

Bạn có miệng, không nói lời hay đẹp
Mà luôn luôn cay nghiệt tổn thương người
Khi người câm chỉ ao ước nhỏ nhoi
Là nói được những lời yêu thương nhất.

Bạn có tai, chẳng nghe lời vàng ngọc
Mà lại nghe lời đâm thọc xấu xa
Người điếc chỉ mong điều giản dị, ấy là
Nghe và hiểu điều mà ai đó nói.

Có sức khỏe, bạn như người sống vội
Chẳng quan tâm đến rèn luyện, giữ gìn
Trong khi những người đau ốm triền miên
Đang cố gắng bỏ tiền mua sức đấy.

Bạn có tiền, nhưng tiêu xài vung vẩy
Khi người nghèo trông đợi miếng cơm thôi
Bạn được yêu thương thì đòi hỏi vẽ vời
Khi kẻ cô đơn đỏ mắt tìm tri kỷ.

Bạn có thời gian, nhưng xài phung xài phí
Không biết dùng cho hữu ích việc chi
Trong lúc người hấp hối phút sinh ly
Thì chỉ muốn thời gian đi chậm lại.

Có tất cả, vẫn cứ hờn trách mãi
Khi bao người mong đợi một phần thôi
Đủ thấy vui và hạnh phúc lắm rồi
Là bởi họ biết nâng niu cuộc sống.

Cuộc đời mình, sao bạn không trân trọng
Mà tối ngày cứ thất vọng, thở than?
Chân không đau vì sỏi đá trên đường
Mà chính bởi hạt cát trong giày đó.

Hãy bằng lòng với những gì đang có
Chớ tham lam, xem thường nó bạn ơi
Bởi nếu không, bạn sẽ khổ suốt đời
Tâm trạng sẽ rối bời vì chính bạn...!

Nguồn: FB Muối Cho Đời; Tác giả Vĩnh Nam

 

CÓ KHI NÀO ANH THẤY NHỚ EM KHÔNG?

Có khi nào anh thấy nhớ em không
Hay chỉ chút xao lòng thời vụng dại
Có khi nào nhớ một người con gái
Đã yêu anh… yêu mãi chẳng thay lòng.

Có khi nào anh muốn gọi hỏi thăm
Tìm facebook muốn gửi dòng tin nhắn
Có khi nào chạm đôi môi hồng thắm
Rồi thẫn thờ nhìn bức ảnh em đăng…

Có khi nào anh đứng ngắm bên song
Thầm thì gửi tiếng lòng vào trong gió
Có khi nào con tim anh để ngỏ
Lối rêu phong chỉ để đợi em về…

Có khi nào trong cả những cơn mê
Chợt thảng thốt ngỡ môi kề môi mọng
Có khi nào giật mình trong đêm vắng
Bởi ân tình… cay đắng hoá cơn mơ…

Có khi nào bất chợt gặp cơn mưa
Rồi nhớ tới buổi chiều xưa quán vắng
Hai đứa không dám trao lời say đắm
Chỉ lặng nhìn… sâu thẳm trái tim nhau.

Có khi nào anh ước tới kiếp sau
Duyên chẳng lỡ… tình đậm sâu mãi mãi
Có khi nào anh ước mình sẽ nói
Lời yêu thương… để chẳng phải chia lìa

Nguồn: FB Tôi Là Giáo Viên Tiểu Học Group; Tác giả FB Hoàng Khánh Linh

Đức Việt Online

Xem thêm:
Về trang trước

Chủ đề:

Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá
Lên đầu trang