.gif)
VĂN HÓA BÀN NHẬU ĐỨC & VIỆT
1. Uống bia – nhưng không phải để “quất cho đã”
Ở Việt Nam: “100% – dô dô dô – không say không về!”
Ở Đức: “Wir stoßen an” – cụng ly lịch sự, uống từ tốn, để tận hưởng hương vị bia, chứ không phải để “hạ gục đối thủ”.
2. Mỗi người tự lo phần mình – không có “chủ xị bao trọn”
Người Việt: “Tao mời – tụi bây ngồi yên!”.
Người Đức: “Getrennt oder zusammen?” – Hóa đơn tách ra nha. Ai gọi gì, tự trả phần đó. Không ai cảm thấy “mất mặt” vì không trả được. Rất rõ ràng, sòng phẳng – mà cũng dễ chịu lắm.
3. Không ép uống – tôn trọng tuyệt đối
Ở Việt Nam: “Uống đi! Không uống là không nể mặt anh em!”.
Ở Đức: Bạn nói bạn không uống – họ gật đầu, rồi rót nước lọc cho bạn. Không ai ép, không ai trách. Uống hay không là quyền cá nhân – không ai “lên lớp” đạo nghĩa.
4. Chuyện trò nhẹ nhàng – không nổ, không chém gió
Bàn nhậu Việt: Đủ mọi chuyện từ “lịch sử loài người” tới “chính trị quốc tế” – ai cũng có ý kiến.
Bàn nhậu Đức: Nói chuyện đời sống, du lịch, sở thích – kiểu “tâm sự” – có lúc im lặng cũng thấy… dễ chịu.
5. Không phải cứ nhậu là thân
Người Việt sau vài ly là “anh em cây khế, kết nghĩa đào viên”.
Người Đức uống với bạn 10 lần vẫn giữ khoảng cách nhất định – họ coi trọng kết nối thật – từ từ – và không cần men say làm chất xúc tác.
Bia Đức không đá, không lắc, không cụng liên tục – nhưng lại đậm vị, đúng chuẩn và rất được trân trọng. Người Đức coi uống bia là văn hóa, không phải cuộc thi. Tóm lại cũng là “nhậu”, nhưng tinh thần rất khác.
Ở Việt Nam – nhậu là cách thể hiện tình cảm.
Ở Đức – nhậu là cách thư giãn, không áp lực, không màu mè.
Nguồn: FB Cuộc sống ở Đức
MẸ ƠI NỠ VỘI LẤY CHỒNG
.gif)
Mẹ ơi...sao vội lấy chồng
Bỏ mình con lại...ngày trông đêm chờ
Một mình một bóng bơ vơ
Chân lê từng bước thẩn thờ lang thang.
Mẹ ơi sao nỡ phũ phàng
Vội quên tình cảm chứa chan một thời
Đau lòng lắm Mẹ hiền ơi
Giờ mình con bước giữa đời quạnh hiu.
Con thương nhớ Mẹ thật nhiều
Đêm về không ngủ buồn thiu một mình
Ngậm ngùi cũng cố lặng thinh
Rồi ngồi nhìn trộm bóng hình người qua.
Lang thang rách rưới không nhà
Cơm thừa canh cặn người ta... xin dùng
Lần từng bước giữa mông lung
Thương cho số phận khốn cùng nổi trôi.
Thiếu ăn bước ngã giữa đời
Nương thân sống tạm ở nơi miếu chùa
Từng dòng nước mắt đong đưa
Con không còn Mẹ bốn mùa lang thang.
Buồn nên nước mắt tuôn tràn
Lòng đau bởi Mẹ sang ngang theo chồng.
Nguồn: FB Cohoang Tinhbuon
MƯỢN
.gif)
Tôi mượn phố con đường chiều se sắt
Lối đi về lạc lõng những dấu chân
Tôi mượn cả tiếng chuông nhà thờ ngân
Ru cõi lòng mỗi lần đơn côi quá.
Tôi mượn nhé ánh mắt người xa lạ
Thoáng vụt qua khi nắng ngả nhạt màu
Mượn nụ cười tắt vội lướt ngang nhau
Để bấu víu cho nỗi đau dịu lại.
Mượn chút hương đó đây mùa hoa dại
Mượn nụ cười trong trẻo của trẻ thơ
Để xua đi những thương nhớ đợi chờ
Xua ý nghĩ về bao điều dang dở.
Phải đa đoan nên quá nhiều trăn trở?!
Có những ngày trống trải đến xót xa
Hỏi ai người – ai người đang lướt qua
Tôi có thể mượn chút tình nồng ấm?!
Trách tim tôi – thương chi – thương sâu đậm !
Chỉ một người – duy nhất một người thôi
Dẫu biết rằng cả đời chẳng chung đôi
Còn bám chấp…
Giữ mối tình câm lặng!
Tôi sợ lắm nỗi buồn về gặm nhấm
Nên giật mình mượn đủ thứ… tìm quên !
Nguồn: FB Đồng Ánh Liễu
Đức Việt Online
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá