Tình yêu như chuyện hoang đường; Nếu có kiếp sau; Người Lính trở về từ chiến trường

NẾU CÓ KIẾP SAU !!!

Em lặng thầm đi về phía không anh

Chiều dần buông mây quyện thành chữ nhớ

Đâu biết rằng đây lại là tình lỡ

Chắc tại mình, có duyên mà không nợ... phải không anh?

 

Giọt sương đêm đọng trên lá long lanh

Chim vẫn hót chuyền cành chào buổi sáng

Chỉ lòng em như khói chiều bảng lãng

Vì vắng anh, em quên cả tháng ngày.

 

Trời đất có quay cuồng, vạn vật có đổi thay

Em vẫn mãi yêu anh không thay lòng đổi dạ

Dù không muốn trở thành người xa lạ

Cũng phải đành chia đôi ngã đôi nơi.

 

Trong tim em chỉ có mỗi anh thôi

Hình bóng ấy... cả đời không quên được

Con đường xưa còn mình em độc bước

Hàng cây cũng buồn... lá xào xạc hanh hao.

 

Hãy xem vừa qua một giấc chiêm bao

Có đắng đót có ngọt ngào êm ái

Gặp gỡ chi để bây giờ... xa nhau mãi

Thôi thì đành

.....hẹn lại

.....kiếp

.....lai sinh!!

Nguồn: FB Thơ Tình Yêu và Nỗi nhớ; Tác giả Võ Minh

 

TÌNH YÊU NHƯ CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG

Ai vớt trăng vàng rơi đáy nước

Để đêm buồn thao thức đến xót xa

Ta thương người nhưng trời chẳng xót ta

Giọt sương đêm cũng vỡ oà tan biến.

 

Lận đận ta mãi tìm mùa xuân chín

Lạc vào miền trăng bến quá bơ vơ

Cớ một loài hoa còn trinh trắng nguyên sơ

Đợi sương mai phớt phơ luồn trong gió.

 

Lần đầu hẹn nhau như vần thơ bỏ ngỏ

Biết đâu tìm giữa quên nhớ thầm mong

Loài hoa nào còn giữ trọn nét xuân

Trong thế giới xoay vần như tình khúc.

 

Bước chân đi giữa hai miền trong đục

Biết đâu tìm rạo rực chính mùi hương

Khát khao nào chẳng thèm khát yêu đương

Gặp được nhau hoang dường như cổ tích.

Nguồn: FB Nguyễn Lê

 

NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ TỪ CHIẾN TRƯỜNG

Gia đình tôi có một giai thoại mà cha tôi thường kể cho chúng tôi nghe. Đó là câu chuyện về bà nội tôi.

Năm 1949, cha tôi trở về nhà sau chiến tranh. Trên mọi nẻo đường khắp nước Mỹ, bạn có thể thấy những người lính đang xin đi nhờ xe để trở về với gia đình mình. Chuyện đó đã trở thành chuyện bình thường ở Mỹ lúc bấy giờ.

Không may là, niềm vui sướng được trở về đoàn tụ với gia đình của cha tôi nhanh chóng lụi tàn. Bà nội tôi bị bệnh rất nặng phải đưa vào bệnh viện. Thận của bà có vấn đề. Bác sĩ nói, bà phải được truyền máu ngay nếu không sẽ không qua khỏi đêm nay. Vấn đề là ở chỗ, máu của bà nội thuộc nhóm AB-, một lọai máu cho đến ngày nay vẫn còn rất hiếm chứ đừng nói gì đến thời đó, cái thời mà chưa có các ngân hàng máu hay các chuyến bay phục vụ cho công tác y tế. Tất cả mọi người trong gia đình đều đến làm xét nghiệm, nhưng chẳng ai có nhóm máu giống bà. Không còn hy vọng gì nữa, bà nội đang hấp hối.

Cha tôi rời bệnh viện mà nước mắt ròng ròng. Ông phải đi đón mọi người trong gia đình đến để nói lời chia tay với bà nội. Đang đi trên đường, cha tôi gặp một người lính đang vẫy tay xin đi quá giang về nhà. Đang buồn như thế, cha tôi chẳng còn tâm trí đâu mà đi giúp người khác. Nhưng, dường như có một sức mạnh nào đó khiến ông dừng xe lại cho người lạ mặt đó bước lên xe.

Nhưng khi vừa lên xe, người lính đã nhìn thấy những giọt nước mắt của cha và hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Qua dòng nước mắt, cha tôi kể cho người lính xa lạ nghe chuyện mẹ mình đang nằm chờ chết trong bệnh viện vì bác sĩ không thể nào tìm ra người có nhóm máu AB- giống như bà. Và nếu họ không tìm được trước đêm nay, bà chắc chắn sẽ chết.

Không khí trong xe chợt chùng xuống. Rồi người lính xa lạ đưa tay mình cho cha tôi, lòng bàn tay xòe ra. Nằm gọn trong lòng bàn tay ông là một chiếc thẻ bài ông vừa tháo trên cổ mình xuống, trên đó ghi: nhóm máu AB-. Rồi người lính nọ bảo cha tôi quành xe trở lại, đưa ông đến bệnh viện. Trong lúc tâm trạng rối bời, cha cũng không nhớ ra để hỏi xem người lính đó tên là gì và ở đâu.

Bà nội tôi sống thêm đến 47 năm nữa. Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, cả gia đình tôi không một ai biết tên người lính đó. Cha tôi vẫn thường tự hỏi, liệu người đàn ông đó có phải là một quân nhân hay chính là một thiên thần trong trang phục người lính?

Nguồn: FB My Lan Pham

 

Đức Việt Online

Xem thêm:
Về trang trước

Chủ đề:

Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá
Lên đầu trang