Ta về mua chút dại khờ ngày xưa; Một quãng đường trần; Những tin nhắn trắng

 

 

 

TA VỀ MUA CHÚT DẠI KHỜ NGÀY XƯA

Cả đời chân lội bùn chua

Mẹ tôi giấu cả bốn mùa sau lưng

Con trâu quen sợi dây thừng

Mẹ tôi mưa, nắng quen bưng kín đầu

 

Bao năm tóc gội mưa ngâu

Chẳng còn xanh tựa lá trầu ngoại ăn

Lâu rồi mẹ bỏ vấn khăn

Nụ cười nhuốm cả nhọc nhằn lên môi

 

Bếp rơm muội bám đít nồi

Hương bùn bám áo mẹ tôi không rời

Mưa làm ướt áo mẹ ơi

Mẹ về thôi kẻo mưa rơi trắng đồng

 

Chị hai thì bước theo chồng

Muốn về thăm mẹ mà sông vắng đò

Cũng vì sông cả, nước to

Bên kia chị khóc, mà lo bên này

 

Chợt thương những nhánh mạ gầy

Thương đôi quang gánh, những ngày chợ xa

Bát cơm chan với sương già

Thảo thơm mẹ cắn quả cà làm đôi

 

Ăn trầu còn sợ mặn vôi

Tựa vào bậu cửa, mẹ ngồi đếm mưa

Tôi đi, một buổi ban trưa

Mẹ ngồi lẩm bẩm… mãi chưa thấy về

 

Hẹn ngày mai nhé, đò quê

Đợi người con muốn trở về bến sông

Về theo nắng bãi, mưa đồng

Để ta uống khúc ru nồng trong mơ

 

Chợ làng còn bán tuổi thơ

Ta về mua chút dại khờ... ngày xưa./.

 

FB Gió Đông Lào, Bút Quê

 

 

 

MỘT QUÃNG ĐƯỜNG TRẦN  

 

Chỉ một lần đến được chốn nhân gian

Ta trân trọng quãng đời nơi dương thế

Đợi kiếp sau chắc là điều không thể

Nên nhủ lòng đừng đánh mất bản thân.

 

Đời của ta sống được chỉ một lần

Mà bão giông đã bao lần nếm trải

Sắp cuối đường vẫn chưa thôi ngang trái

Đành mỉm cười đi góp nhặt niềm vui.

 

Nửa cuộc đời theo ngày tháng trôi xuôi

Chừng ấy năm cũng vài lần lạc bước

Khi đã hiểu chẳng thể nào bước ngược

Tự nhủ lòng thôi nhé cứ an nhiên.

 

Chốn dương gian qua một quãng đường dài

Đoạn còn lại ta nhẹ nhàng đưa bước

Chẳng bận tâm đến những điều mất được

Để lòng mình được thanh thản an nhiên.

 

(Nguồn: FB Thích Diệu Minh

 

 

 

 

NHỮNG TIN NHẮN TRẮNG....

 

Bố hơn 70 tuổi, tôi mua cho bố một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc. Bố cầm điện thoại, sờ sờ, ấn ấn, nâng niu như một vật báu. Nhìn thấy ảnh mình trong điện thoại, bố thích lắm. Cụ cười vui như trẻ được quà.

Tôi biết một người cả đời vất vả, cần kiệm như bố sẽ ngại gọi điện thoại, nên tôi chỉ cho bố cách nhắn tin. Bố già rồi, những thứ hiện đại thế này rất khó để nắm bắt. Tôi chỉ cho bố từng chút một, bố gật đầu ậm ừ nhưng nhìn vào đôi mắt đục đang nheo lên đầy căng thẳng, tôi biết bố vẫn chưa hiểu rõ cách dùng. 

Khi sắp về thành phố, tôi nói với bố:

- Bố ơi, có chuyện gì thì bố cứ gọi điện thoại cho con nhé!

Bố tôi giơ chiếc điện thoại lên:

- Bố sẽ nhắn tin cho. Ừm, nhắn tin cho đỡ tốn tiền.

Tôi rất hiểu bố, cười nhẹ.

Khi lên xe, điện thoại báo tin nhắn đến. Là tin nhắn của bố, nhưng lại là một tin nhắn trắng. Tôi mỉm cười, lòng ấm áp lạ. Tôi hiểu bố muốn hỏi tôi đã lên xe chưa. Tôi lập tức nhắn tin lại: Bố ơi, con lên xe rồi ạ! Về đến nhà, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn không lời. Tôi trả lời: Con về đến nơi rồi bố nhé. Bố ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé!

Những ngày sau đó, cách 3 ngày, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn, vẫn là tin nhắn trắng. Nhưng tôi hiểu những điều bố muốn nói. Lần nào tôi cũng trả lời tin nhắn của bố: Bố ơi, cả nhà con đều tốt cả ạ! Bố, công việc của vợ chồng con rất thuận lợi. Anh Tùng được lên chức trưởng phòng rồi ạ. Bé Bông học hành tiến bộ lắm bố ạ! Con bé nhớ ông ngoại, cuối tuần này vợ chồng con cho bé về thăm ông.

Cứ như vậy, tôi luôn nhận được những tin nhắn không lời nhưng đầy ắp tình thương, quan tâm của bố. Tôi cứ tưởng tượng ra cảnh bố đang ngồi trên chiếc tràng kỷ quen thuộc, cẩn thận dò từng số, nhắn tin cho tôi. Tôi còn hình dung ra nét mặt vui mừng khi bố nhận được những tin nhắn bình an từ con gái.

Ngày 17.05, sinh nhật lần thứ 40 của tôi

Ngày hôm đó, khi đang cùng bạn bè tổ chức bữa tiệc nhỏ, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của bố, nhưng làm tôi hết sức ngạc nhiên vì đó không phải là tin nhắn trắng. Trong tin nhắn chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ số 40.

Tôi không biết bố đã phải mày mò bao lâu để có thể viết ra được con số đó, nhưng tôi hiểu đằng sau con số ấy, đằng sau tin nhắn ấy là tình yêu thương, là sự quan tâm, là niềm hạnh phúc của bố tôi. Bất giác sống mũi tôi cay cay, nước mắt cứ thế tràn ra từ lúc nào không biết...

 

Nguồn: FB Phuong Huynh

 

 

Đức Việt Online

 

Xem thêm:
Về trang trước

Chủ đề:

Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá
Lên đầu trang