- Văn nghệ
- Thơ
Người có về kịp trước mùa Đông
Cây đã chết trước khi trời đổ lá
Người đã chết trước mộ người xa lạ
Tim đã buồn như một lời sông
Đã thôi rồi tuổi mộng với son hồng
Chơi rất vội tưởng rộng dài còn lắm
Đồng như cỏ lồng vực chân mạ lấm
Lúa chưa bông vụ gặt đã thưa ngày
Ta đã đợi. Giả vờ, nhưng rất thật
Tự vẽ mình sau tấm gương xanh
Lật bóng mờ chỉ thấy lạnh bàn chân
Là sự chết dường như đang đục ruỗng
Người có kịp viếng thăm ngày tuyết xuống
Hái chùm hoa từ nắng đến trao tay
Khô đã biết se nhàu đường môi lạnh
Tim đâu ngờ vẫn nhớ. Một bàn tay
Từ bữa ấy cuộc vui dường khép lại
Mặt trời thôi đổ nắng lối rêu thờ
Khi thấy lạnh là khi không đủ ấm
Nên Thu mơ dìm chết cả Xuân mờ
Mắt thấy mắt mà không từng thấy mặt
Môi tìm môi còn tiếc một đường tơ
Nguyệt Lão đã vô duyên từ kiếp trước
Rượu không men còn đập vỡ cả vò.
(Xem thêm:
Nguồn: FB Kiều Thị An Giang
Cơn say tình ái
NGÀY XUÂN, TÂM SỰ CÙNG CON GÁI
Có muộn không anh ?
TẠM BIỆT NĂM CŨ
Thơ Hưu: Về hưu rồi chả việc gì phải vội; Phận hưu; Thơ vui về tuổi 60
NÍN ĐI EM; Ơ HAY CÁI TUỔI GIÀ
Vui buồn sướng khổ một thời đi Tây
Đôi khi; 10 câu nói đáng ngẫm của người Do Thái, biết sớm có lợi sớm
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá