- Văn nghệ
- Thơ
Mai xa rồi ! còn ai nữa mà thương
Lời thề xưa hóa vô thường lẽ sống
Cái ngày thương với bao điều ước vọng
Giờ thấy mình ... không ai đánh mà đau.
Mai xa rồi ! mong chuyện cũ qua mau
Nhớ làm chi cái tình đầu vụn vỡ
Nhận lầm nhau ngỡ mình hoài duyên nợ
Nửa cuộc tình ... đã dang dở chia xa.
Mai xa rồi ! trái tim chẳng nở hoa
Để hôm nay nhớ hôm qua còn đó ?
Từng đường chung sánh vai trên lối nhỏ
Giờ hao gầy ... đôi mắt đỏ còn đâu.
Mai xa rồi ! lối mộng đã thương đau
Trả lại nhau lời bạc đầu trót hứa
Cái ngày yêu phút đầu ta lần lựa
Rồi cảm lòng ... và mở cửa tim nhau.
Mai xa rồi ! Dù chẳng nói nửa câu
Ừ ví như: Mình chúc nhau suôn sẻ
Biết rằng xa, mình sẽ thành đơn lẻ
Hết chung đường... và sẽ hoá người dưng.
Mai xa rồi ! dẫu còn chút bâng khuâng
Nhớ ngày thương và những lần rong ruỗi
Nhớ đêm dài môi kề môi nóng hổi
Giờ nghẹn ngào... xin thứ lỗi cho nhau.
Mai xa rồi ! chẳng ai đánh mà đau
Không trọn đôi mình xa nhau hỡi nhé ?
Phút quay lưng hãy ráng cười vui vẻ
Để rồi mình... hoá quạnh quẽ biết không.
Mai xa rồi ! Từ đây hết nhớ mong
Khoảnh khắc yêu giữ trong lòng trút bỏ
Anh đường anh, em ngược về lối nhỏ
Lối mà mình... chưa biết rõ về đâu?
Mai xa rồi ... Xin chúc phúc cho nhau ... !!?
Nguồn: FB Dương Hồ Xuân Sơn
Học đi con, học cho đời bớt khổ
Tương lai mình con phải cố thôi con
Nhắc nhở thôi chứ bố chẳng roi đòn
Vì bố biết với con không thể ép.
Nếu con muốn một tương lai tốt đẹp
Thì hôm nay không được phép chơi nhiều
Việc học hành dốt không nản,giỏi không kiêu
Cứ cố gắng mai không điều hối tiếc .
Từ tiền lương đến vấn đề công việc
Có học hành nó khác biệt nghe con
Xã hội giờ thì của khó người khôn
Không bắt kịp thì tất nhiên đào thải.
Đường thành công phải qua nhiều khổ ải
Khó càng nhiều càng phải trưởng thành hơn
Hãy vững lòng con sẽ chẳng cô đơn
Vì bố mẹ luôn cùng con sánh bước.
Học đi con ,vì tương lai phía trước
Như thế nào đều phụ thuộc hôm nay
Đời vốn nhiều những chua chát, đắng cay
Không chịu cố, chờ mắn may... khó lắm.
Cuộc đời bố nhiều dầm sương ,dãi nắng
Hơn nửa đời tay vẫn trắng bàn tay
Suốt tháng ,quanh năm làm việc hăng say
Mà cái khổ vẫn suốt ngày đeo bám.
Bởi ngày xưa việc học hành chểnh mảng
Nên hôm nay chẳng tươi sáng như người
Cũng như con ngày xưa bố cũng lười
Giờ nghĩ lại chỉ biết cười chua chát.
Một đời người cũng chỉ là chốc lát
Và mình là một hạt cát nhỏ nhoi
Trong mênh mông của sa mạc cuộc đời
Không rèn giũa , sao giữa trời lấp lánh ?.
Học đi con, thời gian trôi chóng vánh
Cuộc đời ta cũng như ánh mặt trời
Mọc lên rồi cũng đến lúc lặn thôi
Nhưng cái chính phải có hồi rực rỡ.
Nguồn:FB #SắcMàuCuộcSống
Tôi phải dưỡng bệnh ở một ngôi chùa hoang vắng, bên cạnh một bờ biển...
Hôm ấy, thấy trong người khỏe hơn, tôi xin phép Sư phụ bắt xe vào trung tâm, ngồi uống cafe ở 1 quán sát bờ biển, không gian thật yên bình, cho đến khi...
Tiếng một bé gái khóc thét lên, nó khóc dữ dội, không ngơi nghỉ... Con bé chỉ mới tầm hơn 2 tuổi, có lẽ cũng chỉ vừa biết nói, ấy vậy mà...
Cha mẹ đứa bé, ngồi sát chỗ tôi ngồi, chỉ cách tầm 2 mét, người vợ ngồi bất động, cứ lặng thinh, còn người chồng thì đang ôm trên tay đứa bé trai vừa sinh được mấy tháng...
Đó là một thanh niên trẻ, khuôn mặt rất điển trai, nam tính, 2 cánh tay còn có hình xăm kín mít. Không biết có phải bị "m-a nhập" không, mà anh ta liên tục rỉa rói đứa bé gái nhỏ xíu bằng những từ đao to búa lớn:
"Mày còn khóc à? Mày làm mà không biết nhận lỗi? Tại sao vậy? Đụng tao nói gì là mày khóc là sao? Khóc khóc cái gì, tự làm rồi khóc, không bao giờ biết sửa đổi, tao nói lần cuối, mày có nín khóc không? Tại sao cứ làm, bị la thì khóc?..."
Không gian yên bình của tôi bị phá vỡ! Thanh âm mắng nhiếc của người cha trẻ tuổi đó như búa tảng nện vào đầu tôi từng chặp, khiến đầu óc tôi quay cuồng. Còn đứa bé gái, nó càng ngày càng gào khóc to hơn, cứ nức nở, đôi bàn tay nhỏ xíu cố gắng bấu víu vào cổ mẹ, nép vào người mẹ như cầu cứu sự che chở, dỗ dành, nhưng thật kỳ lạ...
Bà mẹ đó chẳng hề ôm con vào lòng, không hề vỗ về đứa trẻ. Cô ấy cứ ngồi im lặng như hóa đồng, không cảm xúc, vô tri, giống như cô ấy đã quen thuộc với âm thanh la ó, khóc lóc này rất nhiều lần rồi!
Tôi đành kiên nhẫn ngồi đó, lắng nghe tiếng gào khóc của đứa bé từng chặp, từng chặp, đợi mãi mà tiếng nhiếc mắng của cha đứa bé không có dấu hiệu ngơi nghỉ, cho đến khi 30 phút sau, khi thật sự mất hết kiên nhẫn, tôi liền...
Lục trong túi một cục kẹo, thật may mắn là tôi luôn mang theo vài cục kẹo bên mình, phòng ngừa có lúc mình bị tuột đường huyết. Tôi cầm viên kẹo, cố gắng huơ tay gây sự chú ý của đứa bé gái nhỏ, vẫy vẫy nó đến lấy kẹo!
Đứa bé gái liền ngừng khóc, nó ngạc nhiên trước một người xa lạ cầm cục kẹo màu xanh rất đẹp loại kẹo dành chỏ trẻ nhỏ, người già, ngỏ ý muốn cho nó. Con bé liền chần chừ, nhìn ngắm viên kẹo rất thèm muốn mà không dám nhúc nhích. Tôi vẫn cố gắng vẫy con bé, nói khe khẽ cho đứa bé và mẹ nó đủ nghe, tôi bảo "con ngoan nào, con xin phép mẹ qua đây cô cho kẹo!".
Và sau giây phút chần chừ, con bé thỏ thẻ vào tai mẹ nó điều gì đó, tôi thấy mẹ nó gật đầu, và nó bẽn lẽn bước đến bên tôi...
Tôi ôm đứa bé cho ngồi hẳn vào lòng mình, lau nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nó, tôi hỏi con muốn ăn kẹo ngay không, cô bóc cho con ăn nhé!
Đứa bé gật đầu ngay tắp lự, khuôn mặt sáng như trăng rằm của nó dường như quên hết mọi buồn phiền vừa xảy ra, nó líu lo nói còn chưa sõi: "Con cảm ơn cô!".
Và thật kỳ lạ, ngay sau đó đứa bé nhảy chân sáo chạy về bên mẹ nó, vui vẻ hớn hở như chưa từng gào khóc ầm ỹ suốt hơn 30 phút qua, rồi con bé lại chạy ào qua tôi, luôn mồm nói đúng 1 câu: "Con cảm ơn cô!".
Mỗi một câu cảm ơn đứa bé nói ra, tôi lại đáp lại: "Cô cảm ơn con!". Và Chúa ơi, đứa bé chỉ nói đúng 1 câu đó, giống như nó vô cùng tri ân tôi, nhưng lại không biết cách bày tỏ, và có lẽ cũng chỉ vừa biết nói, nên chỉ có khả năng nói sõi đúng 1 câu, cứ lập đi lập lại chắc tới tám chục lần, khiến tôi phải đáp theo trả lễ liên tục không ngừng nghỉ, và...
Tôi quyết định đứng dậy, tiến đến ngồi vào bàn của đôi vợ chồng trẻ, không kịp để cho cả 2 kịp phản ứng, tôi liền nói:
"Chị chúc mừng hai em, tụi em đã sinh được 2 Thiên Thần đẹp vô cùng!".
Rồi tôi ôm đứa bé gái vào lòng, nói tiếp với họ:
"Con bé này là đứa bé thật xinh đẹp, cực thông minh, sau này chắc chắn sẽ rất thành công!".
Và, tôi không để cho cả 2 vợ chồng kịp chớp mắt vì quá bất ngờ, ngay lập tức tôi chỉ vào một số điểm tướng trên khuôn mặt đứa bé gái, giơ cả bàn tay của nó cho 2 vợ chồng xem, rồi nói tiếp:
"Nhân dạng của một đứa trẻ sẽ biến đổi theo thời gian, kể cả chỉ tay, khi đứa trẻ lớn lên sẽ có rất nhiều khác biệt so với lúc nhỏ, nhưng...
Có một số điểm thuộc về nhân tướng học, chỉ ra vận mệnh 1 con người là mãi mãi, sẽ không bao giờ thay đổi!
Hai em có 1 Thiên Thần, một đứa trẻ tài năng, là thiên bẩm hiếm có, ấy vậy mà...
Đứa trẻ chỉ hơn 2 tuổi, chỉ mới biết nói bập bẹ vài câu, con bé chưa thể hiểu được 1 phần trăm trong lời giáo huấn nặng nề của em, ấy vậy mà...
Em nỡ nào mắng nhiếc, rủa xả đứa bé y như nó đã 20 tuổi. Nếu em còn tiếp tục la mắng con trẻ như vậy, em sẽ làm trí thông minh của bé thui chột, sẽ biến nó thành 1 đứa trẻ đầy tổn thương, sợ hãi và chán ghét cuộc đời, và tụi em sẽ đánh mất một thiên tài tương lai cho gia đình mình. Là nhân duyên hiếm có chị mới gặp gỡ gia đình em hôm nay, để cho vợ chồng em biết tụi em đang sở hữu một kho báu, nếu không tin lời chị, sau này em sẽ hối tiếc!
Đôi vợ chồng trẻ ngẩn người, cả 2 tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn tôi, rồi cô vợ bỗng cúi mặt xuống, nước mắt viền bờ mi, cô lúng búng nói:
"Dạ, em cũng nói với ảnh là đừng có la con như vậy, mà ảnh cứ la hoài, cha con nó ầm ỹ khóc lóc cả ngày, riết em mệt quá không muốn nói nữa!".
Tôi liền cầm tay người vợ, rồi nhìn thẳng vào mắt người chồng, ôn tồn nói tiếp:
"Có những bậc cha mẹ lỡ sinh ra 1 đứa con khiếm khuyết, tật nguyền, hoặc những đứa trẻ tự kỷ có thể phá phách, hành hạ họ mỗi ngày. Họ vô cùng đau khổ, mệt mỏi, nhưng... Họ chưa bao giờ ngừng yêu thương con mình, và cố gắng bù đắp cho con mọi thứ có thể! Vậy mà tụi em, tụi em có 2 đứa bé lành lặn, đẹp như Thiên Thần, khuôn mặt con bé này vô cùng thông minh, sáng chói, sau này chắc chắn sẽ làm rạng danh gia đình, ấy vậy mà... sao em lại nỡ lòng nào cư xử với con mình như vậy! Em phải thay đổi, nếu không, sẽ ân hận!"
Nói thế rồi tôi đột ngột đứng dậy, tạm biệt gia đình nhỏ... Đứa bé gái liền chạy theo túm váy tôi, khuôn mặt nó hân hoan rạng ngời vô cùng, và nó lại lặp lại 1 câu duy nhất:
"Con cảm ơn cô, con cảm ơn cô!".
Tôi quỳ xuống, ôm lấy đứa bé, hôn nhẹ vào trán nó rồi nói:
"Con thật ngoan và xinh đẹp, hãy quay lại vòng tay xin lỗi ba con, và hứa sau này đừng khóc nhiều nữa nha!".
Thật không ngờ, đứa bé gái như hiểu toàn bộ lời tôi nói, nó liền chạy ngay đến bên ba mình, vòng tay rất kính cẩn thưa "Con xin lỗi ba"!
Còn cha nó. Anh ta xúc động khụy cả 2 chân xuống, ôm chầm lấy con mình và thưa lại: "Ba xin lỗi con!".
Trích nguồn: FB Bạch Cúc Homestay
Đức Việt Online
Về già, con hiếu thảo tới mấy cũng cần hiểu định luật chim sẻ; Tập thấu hiểu cuộc đời; Nửa đời sau
Khi ta già đi; Một đời người; Đừng dùng cả đời mình để hận một ai
Tản mạn về tính khí; Câu chuyện ý nghĩa của ông chủ tỷ phú và người lái xe
Cảm ơn bạc bẽo của người; Hãy ôm lấy bản thân mình khi mệt mỏi; Đến một lúc…
Đọc và suy ngẫm; Còn vợ là còn mình; Ai có bưởi dùng bưởi
Em bé làng nủ; Ông béo gửi các bố mẹ trẻ; Gia đình
Cảm ơn; Một thực trạng buồn; Bọn đàn ông
Không dính bụi; Người vá trái tim; Đời người suy cho cùng có bảy điều phải học
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá