- Văn nghệ
- Thơ
Khi ta già đi, ta sẽ không nhắc nhở con cháu về một điều gì đó quá cũ, rót vào tai chúng mãi một câu chuyện xa xưa, hay dặn dò chúng những điều hết sức cũ. Cho dù nói nhiều hay ít thì con cháu nó vẫn cho rằng, đó chỉ là lý lẽ vớ vẩn của người già.
Khi ta già đi, ta học cách buông tay, ta chẳng cần phải nghĩ ngợi những người trẻ mỗi ngày nó lướt qua đời ta một cách nhẹ nhàng như thế nào, ta chỉ mong mình đủ sức để tự nấu một món ăn thật nhừ, đủ sức để tự tắm rửa hàng ngày, ta cũng không câu nệ mọi ngóc ngách trong nhà đều phải tinh tươm sạch sẽ, mà chỉ chú ý đến sức khỏe của bản thân mình, nhằm giảm bớt áp lực cho con cháu khi phải chăm sóc ta.
Khi ta già đi, ta cũng mong trời thương, nằm xuống, nhắm mắt là đi ngay. Bởi ta đã nhìn thấy nhiều cảnh đau lòng xảy ra khi con cái chăm sóc cha mẹ già. Có nhiều chuyện bấy lâu nay ta cứ nghĩ nó chỉ có trong văn học thời hiện thực phê phán, nhưng không, nó vẫn được diễn ra trong cuộc sống thường nhật. Mà nghĩ đi rồi cũng nghĩ lại, thực ra thì con cái ai cũng tốt và có hiếu với cha mẹ cả thôi, nhưng khi bố mẹ trở thành gánh nặng hàng ngày, nhiều ngày thì tình cảm sẽ mai một dần đến mức không còn thấy thương yêu nữa, chỉ còn thấy chịu đựng, thấy khổ sở, nhất là con rể hoặc con dâu và các cháu, những người không trực hệ, không được ông bà trực tiếp đẻ ra.
Và khi ta già đi, ta muốn chẳng nợ nần gì nhau trong cuộc đời này, chỉ cần được an yên, bởi ta nghĩ bất cứ ai, cho dù một thời trẻ hoài bão, ngang dọc, vội vã, và rồi cũng đến lúc già, chỉ cần hai chữ an yên mà thôi.
Nguồn: FB Tình Ca
Một đời người, biết qua mấy mùa mưa
Nếu có thể hãy thương nhau nhiều nhé
Trần gian này ta chỉ dừng chân ghé
Dạo chút thôi, đâu ở lại lâu dài.
Một đời người biết qua được ngày mai
Sao hôm nay không yêu thương hết nấc
Nếu có thể đừng dối gian lừa lọc
Đẹp xấu nào rồi gió cũng cuốn đi.
Một đời người sẽ theo cánh thiên di
Cả Hoa Đà chẳng trường sinh bất tử
Nếu có thể, hãy mở lòng tha thứ
Cho những người từng làm tổn thương ta.
Một đời người..tựa như những bông hoa
Sáng rực rỡ trưa nhạt màu… tối rụng
Nếu có thể... đừng sân si lật lọng
Sống một đời của tự tại ung dung.
Một đời người như vai diễn đóng khung
Chẳng tránh được vòng Sinh Ly Tử Biệt
Nếu còn thở, hãy thương nhau tha thiết
Đừng quay lưng hờ hững xót đau lòng.
Một đời người giống như những con sông
Tất cả rồi cũng chảy ra biển lớn
Mấy mươi năm ta lạc hồn ẩn trốn
Nơi trần gian cát bụi thấy gọi về…!
Nguồn: FB Tâm lý học tình yêu thương, tác giả Diệu Hà
Đừng dùng cả cuộc đời mình để hận một ai
Dẫu đã có ngày họ làm mình thương tổn
Dẫu đã có lúc họ đẩy mình vào những âu lo bề bộn
Nơi vực sâu khốn khó khôn cùng.
Dẫu cuộc đời mình có những lúc mông lung
Hoài niệm lại đã nghẹn ngào nước mắt
Hờn trách mãi để tim mình quay quắt
Lại úa tàn ... chỉ khổ mình thôi.
Hãy buông xuôi cho gió cuốn về trời
Buồn đến mấy cũng có ngày hạnh phúc
Những nỗi buồn như sẹo chìm trong ngực
Sẽ in hằn rồi lặng lẽ hóa xa xăm.
Mình cứ an nhiên tâm niệm với mình rằng
Rồi ai cũng sẽ nhận về điều xứng đáng
Hãy để buồn đau chìm vào quên lãng
Mà đón chờ hạnh phúc phía ngày mai.
Mặc kệ cuộc đời với bao nỗi đúng sai
Mặc kệ thế gian có bao lời miệng lưỡi
Mặc kệ ngoài kia lòng người sâu vợi
Ai sống thế nào sẽ nhận lại thế thôi.
Ta cứ là ta luôn nở nụ cười
Quay lưng với ánh nhìn trần thế
Như cánh hoa sen mong manh là thế
Vẫn ngát hương thơm cho dẫu nở trên bùn.
Nguồn: FB Tình ca, tác giả Nghinh Nguyễn.
Đức Việt Online
Về già, con hiếu thảo tới mấy cũng cần hiểu định luật chim sẻ; Tập thấu hiểu cuộc đời; Nửa đời sau
Ta về mua chút dại khờ ngày xưa; Một quãng đường trần; Những tin nhắn trắng
Có một thời; Hãy yêu nhau khi còn có thể
Đọc và suy ngẫm; Còn vợ là còn mình; Ai có bưởi dùng bưởi
Cảm ơn bạc bẽo của người; Hãy ôm lấy bản thân mình khi mệt mỏi; Đến một lúc…
Xin làm người vô tư; Người thuyền trưởng giỏi không đến từ vùng biển lặng sóng
Tản mạn về tính khí; Câu chuyện ý nghĩa của ông chủ tỷ phú và người lái xe
Cảm ơn; Một thực trạng buồn; Bọn đàn ông
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá