.gif)
EM SỢ MỘT NGÀY
Bỗng một ngày , em sợ nỗi cô đơn...
Sợ tiếng mưa rơi đau lòng mái ngói
Sợ đêm trôi vào đời yên ả...
Em lại về trong giấc ngủ xanh xao
Bỗng một ngày em sợ những hư hao
Sợ những nghĩ suy - nên thôi đừng nhớ nữa...
Sợ thời gian vô tình hờ hững
Anh về đâu ? Trong ánh mắt em buồn...
Rồi một ngày ! Em sợ nỗi cô đơn...
Sợ tuổi năm mươi ..đến ào như cơn gió...
Sợ da dạn mồi, tóc chẳng còn xanh...
Sợ anh sẽ , gọi em đàn bà đã cũ....
Sợ đêm thật dài...khắc khoải cô đơn...
Sợ phải chia xa, sợ bắt đầu làm lại
Sợ nơi em - anh không còn tồn tại
Mà trong em cứ thế dâng đầy...
Có thể là anh vẫn sẽ ở đây
Nhưng anh biết không ? Em dặn lòng đừng hứa
Bởi trái tim luôn mãi là hai nửa
Bởi người dưng có hiểu thấu bao giờ ..
Sợ tất cả ! Một ngày không còn nắng...
Và chỉ mưa buồn...ở nơi đó không anh ...!!
Nguồn: FB Lê Hương
SỰ TÍCH TRẦU CAU
.gif)
Ngày xưa ở làng nọ,
Hai anh em họ Cao
Rất giống nhau, khó biết
Người nào là người nào.
Năm tròn mười tám tuổi,
Cha mẹ họ qua đời.
Trước thương yêu nhau lắm,
Nay yêu thương gấp mười.
Lưu Ông là đạo sĩ
Rất nổi tiếng trong làng.
Hai người đến tìm học.
Ông cũng yêu hai chàng.
Nhà có cô con gái
Vừa đến tuổi cập kê,
Nết na và xinh đẹp,
Thêm sắc sảo nhiều bề.
Vì hai người học giỏi,
Cũng tuấn tú, khôi ngô,
Nên một người trong họ
Đã lọt vào mắt cô.
Khốn nỗi, vì giống quá,
Nhiều khi cô thở dài,
Vì chính mình không thể
Phân biệt ai là ai.
Một hôm cô muốn thử,
Liền đặt bát cháo hành.
Họ nhường ai ăn trước,
Chắc chắn đó là anh.
Rồi Lưu Ông làm lễ
Cho cô và người này.
Có điều sau khi cưới,
Mọi việc khác xưa nay.
Người anh, vì có vợ,
Dường như quên mất em.
Anh kia, do tủi phận,
Thường nằm khóc trong đêm.
Người em, một ngày nọ,
Quay về từ cánh đồng.
Chị dâu ở trong bếp
Chạy ra, tưởng là chồng,
Liền ôm hôn, nũng nịu,
Vừa đúng lúc người anh
Xuất hiện ngay trước cửa.
Đúng là việc chẳng lành.
Anh ta nghĩ: Thật láo,
Em suồng sã vợ mình.
Nên tình đã vốn nhạt,
Nay càng thêm cạn tình.
Người em thấy oan ức,
Bèn bỏ nhà ra đi.
Đi, đi mãi, đi mãi,
Tới dòng suối rầm rì.
Suối thì rộng, nước xiết,
Không thể qua, đành ngồi,
Khóc đến cạn nước mắt,
Chết, thành hòn đá vôi.
Lại nói người anh cả,
Về nhà không thấy em,
Ngày hôm sau, giấu vợ,
Lặng lẽ bỏ đi tìm.
Anh cũng đi đường ấy,
Gặp suối, không thể qua,
Bèn ngồi bên hòn đá,
Rồi khóc, lệ ướt nhòa.
Anh khóc mãi, khóc mãi,
Chết, thành một cây cao,
Thân rất thẳng, nhưng lá
Không có một cành nào.
Vợ ở nhà lo lắng,
Không biết chồng đi đâu,
Bèn lên đường tìm kiếm,
Đi rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng đến con suối,
Cô ngồi khóc não lòng,
Không biết ngay bên cạnh
Là chồng và em chồng.
Cô khóc hết nước mắt,
Người cô cứ gầy teo,
Rồi cô chết, lặng lẽ
Biến thành một dây leo.
Dây leo ấy quấn quít
Ôm quanh cây cao kia.
Bên dưới là tảng đá,
Bộ ba không chia lìa.
Khi mọi người biết chuyện,
Tỏ lòng thương xót thay.
Một lần vua kinh lý,
Dừng kiệu ở nơi này.
Sau khi nghe hết chuyện,
Vua bèn lấy trái cây,
Nhai với lá dây cuộn,
Thấy có vị cay cay.
Vua nhổ vào tảng đá,
Thấy mặt đá sùi sôi,
Rồi ngả dần màu đỏ.
Đó là hòn đá vôi.
Cái cây cao cao ấy
Vua gọi là cây cau.
Dây lá leo quanh nó
Thì đặt tên lá trầu.
Còn tảng đá, nung chín,
Sẽ có màu trắng tinh,
Nhai với trầu, cau ấy,
Môi đỏ, trông rất xinh.
Từ đấy dân nước Việt
Có tục lệ ăn trầu
Để nhớ ba người ấy
Mãi gắn bó bên nhau.
Nguồn: FB Thái Bá Tân
TÌNH THƯƠNG CÓ VỊ NGỌT ĐẮNG
.gif)
Cứ vào chiều thứ tư hằng tuần, lúc bà trở về nhà thể nào cậu bé cũng được miếng bánh, cậu bé vô tư như thế với lũ bạn trước cổng nhà rồi đợi mẹ. Cậu đã ăn miếng bánh như vậy đã bao nhiêu lần hồn nhiên như lẽ thường tình của con trẻ...
Rồi một ngày, cậu băn khoăn, tại sao mẹ lúc nào cũng mua bánh cho mình chiều thứ tư ? Cậu bé bắt đầu tò mò thắc mắc về điều ấy. Rồi một ngày thứ tư nọ, cậu muốn khám phá điều bí mật kia. Hôm đó, lúc bà mẹ ra khỏi nhà, cậu theo dõi từ xa. Thì ra thứ tư là ngày hội chung của các bà mẹ. Sau phiên hội, các bà thường ngồi với nhau ăn bánh, uống nước trà, họ chuyện trò với nhau trước khi về. Đứng đằng xa vén tấm màn cửa sổ, cậu thấy các bà mẹ ăn bánh vui vẻ, riêng mẹ của mình gói miếng bánh vào tờ giấy rồi cất vào túi. Bà chỉ uống nước thôi. Bây giờ cậu mới biết miếng bánh mỗi chiều thứ tư do đâu mà có ? Không phải mẹ đi chợ mua, mà mẹ nhịn ăn để dành cho mình. Càng nghĩ cậu bé càng thương mẹ. Khi xong phiên họp, các bà mẹ chuẩn bị ra về. Cậu vội vàng chạy về nhà trước, giả bộ như không biết gì, lòng hồi hộp nhìn mẹ thấy ngậm ngùi thương xót. Như mọi lần, về đến cổng bà cũng lại gọi con:
- Mẹ có quà cho con.
Như bao lần mẹ có mua đâu, mẹ hy sinh nhịn ăn để cho con mà... Cậu cầm miếng bánh ra đầu nhà. Cậu nhìn miếng bánh trên tay mà rưng rưng nước mắt. Hình ảnh mẹ lại hiện rõ như ban nãy. Chung quanh cái bàn, bình nước trà, các bà mẹ vui cười ăn bánh, riêng mẹ mình chỉ gượng cười uống mấy ngụm nước. Cậu nhớ từng chi tiết, cái dáng điệu không mấy tự nhiên của mẹ, mẹ như rón rén cất miếng bánh vào túi kín đáo không muốn cho ai thấy. Lúc mẹ làm như thế chắc chắn mẹ nghĩ đến đứa con trai của mẹ đang mong đợi món quà của mình. Thế mà, từ bao lâu nay mình cứ ăn những miếng bánh ấy trong cái vô tâm, vô tình chẳng biết đến tình thương có vị ngọt đắng của Mẹ... Cậu bé nhìn miếng bánh mà nước mắt lăn dài trên gò má. Cậu cảm động thấy thương mẹ quá, cậu không dám cắn, cậu không thể vứt đi, đây là tình thương của Mẹ. Cầm mãi, sau cùng cũng phải ăn, đưa miếng bánh lên miệng mà nước mắt cứ chảy trôi theo. Cậu bé nhai trong mếu máo. Cậu không thấy cái vị ngọt của đường sữa nữa mà chỉ còn cảm nhận cái vất vả của người mẹ hy sinh cho con mình. Trong sự hy sinh ấy, vị ngọt của miếng bánh không phải là mùi sữa thơm mà là lòng thương con.
Từ ngày đó trở đi, cứ đến ngày thứ ba là cậu lại băn khoăn về miếng bánh thứ tư hôm sau. Miếng bánh trở nên tấm bánh "Thánh" vì lòng hy sinh của Mẹ. Cứ mỗi chiều thứ tư đến, cậu bé bồi hồi xúc động biết rằng mẹ lại nhịn ăn vì con. Rồi lại ra đầu nhà, đứng ăn miếng bánh trong nước mắt. Một hương vị rất ngọt ngào cho trái tim tuổi thơ biết mình được yêu và biết yêu thương mẹ mình... Cậu luôn nghĩ trong đầu sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này lớn lên con sẽ đáp đền công ơn của mẹ.
Năm tháng trôi đi, khép lại tuổi thơ trong hoài niệm khó nghèo, theo thời gian cậu cũng lớn lên. Vì cuộc sống mưu sinh chàng trai lao đầu vào cơm áo gạo tiền mà quên mất đi cái kỉ niệm buồn ngày xưa ấy. Khi cuộc sống khấm khá hơn đã có điều kiện chăm sóc cho mẹ thì tuổi già bệnh tật ập đến, mẹ không còn bên cậu nữa...
Hôm nay ngày thứ tư cậu đến viếng mộ mẹ, đặt hộp bánh cùng hoa tươi thắp nén hương, lòng nghẹn ngào xúc động. Làn khói hương bay lên hình như tụ lại thành hình trái tim thương cảm. Cậu đứng giữa trời chiều khấn vái điều gì... Hoàng hôn đang ngã dần về cuối chân trời nhuộm một màu vàng úa. Cậu ngậm ngùi thốt lên không thành lời "Mẹ của con ơi !"
Nguồn: FB Đào nguyên Thông
Đức Việt Online
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá