- Văn nghệ
- Thơ
Đã nghỉ hưu rồi thì
Không việc gì phải vội
Khỏe đi chơi rong ruổi
Mệt nằm nghỉ ngơi thôi.
Cứ ra biển hụp bơi
Leo đồi chơi khi khỏe
Xem như mình đang trẻ
Cứ ăn khỏe nói to.
Chơ mà khoản cặp bồ
Nếu vướng vô... là mệt
Có chi... bồ bòn hết
Đến lúc chết trắng tay.
Luôn phải nhớ điều này
Tiền, Quyền hay danh vọng
Tuổi này... đừng ôm mộng
Cứ thả lỏng tâm an.
Nếu chơi thấy chán nhàm
Nuôi đàn ngan, đàn vịt
Muốn ăn bắt làm thịt
Ăn hết ít... đãi làng.
Việc đừng quá đa mang
Quàng vô thân mà khổ
Con làm gì... mặc nó
Đừng có cản ngăn con.
Không buộc ai trả ơn
Không oán hờn thù hận
Sống vô tư đơn giản
Cứ thong thả, an nhàn.
Việc xã hội... đừng bàn
Việc quan tham... kệ họ
Đừng nghĩ suy.. phẫn nộ
Rồi tổn thọ mình thôi.
Cứ vui vẻ yêu đời
Cứ đi chơi thoải mái
Phải chi tiền đừng ngại
Biết còn lại mấy hơi.
Răng khỏe xương cứ xơi
Yếu răng thời ninh cháo
Mắt sáng thì đọc báo
Mắt kém kính đeo vào.
Chăm thể dục thể thao
Chọn môn nào phù hợp
Cho cứng xương khỏe khớp
Thua lớp trẻ sao đâu.
Không tính chuyện làm giàu
Để cái đầu ngơi nghỉ
Không chi ly từng tí
Không vướng bận việc gì.
Bạn rủ thì cứ đi
Chẳng việc gì từ chối
Đừng sáng trưa chiều tối
Bận bịu với cháu con.
Sức khỏe phải bảo tồn
Luyện ăn ngon, ngủ kỹ
Bệnh tật sẽ giảm đi
Định kỳ đi khám nhé.
Con người ta nhỏ bé
Giữa vũ trụ bao la
Sống luôn giữ thuận hòa
Chết làm ma... thanh thản.
“Về hưu ngẫm lắm sự đời
Lên “Voi”, xuống “Chó”mỗi người khác nhau:
Về hưu đi nhảy, đi câu
Tham quan, du lịch Tây, Tàu liên miên
Chẳng lo cơm áo, gạo tiền
Vô tư, thanh thản không phiền lụy ai
Đấy là HƯU TRÍ không sai
Nhưng mà thiên hạ mấy ai có nào ?
Về hưu thậm thụt ra vào
“Buôn dưa”, hóng chuyện tào lao vỉa hè
Rượu bia, cá độ, lô đề
Tối ngày “bám trụ” quán chè làm vui
Loạn ngôn bất mãn với đời
Sẵn sàng “Khẩu chiến” buông lời khó nghe
Thích trò “Thọc gậy bánh xe”
Bà con hàng xóm cười chê: HƯU KHÙNG.
Về hưu nổi máu anh hùng
Xin làm cán bộ “Ba cùng” với dân
Nửa đời chỉ biết làm “Quân”
Nay về làm “Tướng” muôn phần oai phong
Dẹp chợ, cấm, phạt hàng rong
Bắt dân đóng góp từng đồng…vệ sinh
Làm việc để mất chữ tình
Vợ con mới bảo rằng mình: HƯU HÂM.
Về hưu lại nổi máu dâm
“Cưa sừng làm nghé” sưu tầm gái tơ
Về già mới học làm thơ
Đem tiền nuôi gái, ngẩn ngơ tối ngày
Lưới tình càng mắc càng say
Thế nên mới gọi hưu này: HƯU DÊ.
Về hưu lại bỏ về quê
Trồng rau, cuốc đất, chăn dê, nuôi gà
Kiêng đường, thịt, mỡ, trứng, da,
Bia, rượu, thuốc lá…đàn bà cũng kiêng
Kiêng ăn, kiêng cả tiêu tiền
Họ hàng, bè bạn than phiền: HƯU TU.
Về hưu làm việc lu bù
Kiếm tiền tiết kiệm từng xu, từng đồng
Hoặc làm thêm đỡ buồn lòng
Chuốc thêm vất vả long đong tối ngày
Mọi người bảo là đi cày
Cho nên mới gọi hưu này: HƯU TRÂU.
Về hưu chẳng dám đi đâu
Nấu cơm, đi chợ, nhặt rau, quét nhà
Chăm con, nuôi cháu, trông già
Kiêm luôn bảo vệ coi nhà, giữ xe
Thế nên bị gọi khó nghe
Ấy là: HƯU CHÓ, làm thuê trong nhà.
Về hưu nhưng vẫn chưa già
Phải về trước tuổi gọi là: HƯU NON.
Về hưu quyền chức không còn
Bổng lộc hết chẳng rút bòn được ai
Khi còn đương chức tác oai
Tham ô, hối lộ, tiêu xài của dân
Về già mất hết người thân
Đệ tử, thân tín cũng dần bỏ đi
Quyền cao chức trọng mà chi
“Hai năm mươi” cũng xanh rì cỏ thôi
Gặp dân không dám mở lời
Hội hè, đình đám mọi người lánh xa
Bán xe, bán đất, bán nhà
Bỏ quê trốn lủi gọi là: HƯU MA.
Về hưu chưa kịp dưỡng già
Đã coi bệnh viện như nhà của riêng
Bao nhiêu sở thích phải kiêng
Đái đường, huyết áp, bệnh tim, đại tràng
Loãng xương, tiền liệt, bàng quang…
Lương vừa mới lĩnh đã mang thuốc rồi
Mắt mờ, tai điếc, hụt hơi
Là HƯU HẮT sắp lên nơi Thiên đàng.
Về hưu con, cháu đống đàn
Đứa thì đi học, đứa làm ăn xa
Một mình thui thủi thân già
Nấu ăn một bữa chia ra 3 lần
Được xét diện hộ độc thân
Tự mình phục vụ cũng dần quen thôi
Đau ốm chẳng ai thăm nuôi
Gọi là: HƯU QUẠNH cuối đời cô đơn.
Trời sinh chữ Kém, chữ Hơn
Chữ Nhân, chữ Quả, chữ Buồn, chữ Vui…
Đắng cay mới có ngọt bùi
Hết mưa nắng lại rợp trời mây bay
Đủ năm, đủ tuổi, đến ngày
Có ai tránh được kiếp này… PHẬN HƯU ?!!!”
Tác giả Nhật Tiến
Thời gian nào có chờ ai
Đường đời bước ngắn bước dài tới nơi
Bảy mươi là tuổi ăn chơi
Sáng, trưa, chiều, tối hết ngồi lại đi
Bảy mươi là tuổi đến thì
Rất yêu bác sỹ bảo gì cũng nghe
Bảy mươi tuổi thích bạn bè
Liền anh liền chị buôn lê đường dài
Bảy mươi tuổi đã thành tài
Được con bổ nhiệm trông vài nhân viên
Bảy mươi là tuổi thần tiên
Quên quên nhớ nhớ sợ phiền cháu con
Bảy mươi là tuổi trăng tròn
Con tim loạn nhịp, mạch còn vữa xơ
Bảy mươi là tuổi mộng mơ
Đêm đêm thao thức nằm chờ bình minh
Bảy mươi tiếng sét ái tình
Mắt nhìn đắm đuối một mình thành hai
Bảy mươi như giọt sương mai
Nâng niu đừng để phí hoài tuổi xuân
Tác giả: Nguyễn Mạnh Cường
Nguồn: FB
Về già, con hiếu thảo tới mấy cũng cần hiểu định luật chim sẻ; Tập thấu hiểu cuộc đời; Nửa đời sau
Ta về mua chút dại khờ ngày xưa; Một quãng đường trần; Những tin nhắn trắng
Có một thời; Hãy yêu nhau khi còn có thể
Đọc và suy ngẫm; Còn vợ là còn mình; Ai có bưởi dùng bưởi
Cảm ơn bạc bẽo của người; Hãy ôm lấy bản thân mình khi mệt mỏi; Đến một lúc…
Khi ta già đi; Một đời người; Đừng dùng cả đời mình để hận một ai
Xin làm người vô tư; Người thuyền trưởng giỏi không đến từ vùng biển lặng sóng
Tản mạn về tính khí; Câu chuyện ý nghĩa của ông chủ tỷ phú và người lái xe
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá