Định nghĩa về vợ; Nếu một ngày ta chán nhau

 

 

ĐỊNH NGHĨA VỀ VỢ

 

Vợ là người chẳng họ hàng

Chọn ngày giờ đẹp để sang nhà lmình

Ngày đầu trông thật là xinh

Môi tươi mắt thắm đến đình cũng xiêu

 

Vợ là đáng nể đáng yêu

“Kính vợ đắc thọ”là điều nhắc nhau

Nhớ vòng chung kết toàn cầu

Nhì trời nhất vợ đứng đầu bảng A

 

Vợ là mẹ các con ta

Thường kêu “Bà xã” hiệu là “Phu nhân”

Vợ là tổng hợp: bạn thân

Thủ trưởng,bảo mẫu,tình nhân,mẹ hiền

 

Vợ là ngân khố, kho tiền

Gửi vào nhanh,gọn-rất phiền rút ra

Vợ là vua các loài hoa

Toả hương thơm ngát,đậm đà,ngất ngây

 

Vợ là quả ớt chín cây

Đỏ tươi ngoài vỏ nhưng cay trong lòng

Vợ là một đoá hoa hồng

Vợ là sư tử Hà Đông trong nhà

 

Khi vui nàng đẹp như hoa 

Đến khi tức giận cả nhà thất kinh

Khi chiến tranh,lúc hoà bình

Vợ là thám tử luôn rình rập ta

 

Vợ là một vị quan toà

Thăng đường xử án toàn là án treo

Vợ là rượu ngọt tình yêu

Không uống thì khát,uống nhiều thì say

 

Vợ là thùng thuốc súng đầy

Cơn ghen ập đến nổ bay trần nhà

Vợ là nắng gắt, mưa sa

Vợ là giông tố,phong ba,bão bùng

 

Nhiều người nhờ vợ lên ông

Nhiều anh vì vợ mất không cơ đồ

Vợ là cả một vần thơ

Vợ như là những giấc mơ vơi đầy

 

Vợ là một chất men say

Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng

Vợ là một áng mây hồng

Vợ là hoa hậu để chồng mê say

 

Vợ là khối óc,bàn tay

Vợ là bác sỹ tháng ngày chăm ta

Vợ là nụ,vợ là hoa

Vợ là chồi biếc,vợ là mùa xuân

 

Vợ là tín dụng nhân dân

Vợ là kế toán giải ngân trong nhà

Vợ là âm nhạc, thi ca

Vợ là cô giáo, vợ là luật sư

 

Cả gan đấu khẩu vợ ư ?

Cá không ăn muối coi như đời mờ

Vợ là điểm hẹn, bến chờ

Không vợ đố biết cậy nhờ tay ai

 

Vợ là phúc, thọ, lộc, tài

Chồng ngoan chăm chỉ nộp bài vợ khen

Vợ là tổng quản thanh thiên

Vợ là khoá sắt,xích xiềng cột chân

 

Vợ là dòng suối mùa xuân

Ngọt ngào,xanh mát,trong ngần,yêu thương

Vợ là két sắt, tủ tường

Muốn mở phải nhả lời thương ngọc ngà

 

Vợ là một đôi thùng loa

Mỗi khi chập mạch cả nhà nổi giông

Âm thanh tựa sư tử gầm

Cha con lấm lét mà không dám cười

 

Vợ còn xếp trước cả trời

Vợ là duyên, nợ cả đời của ta

Vợ là biển rộng bao la

Vợ là hương lúa đậm đà tình quê

 

Vợ là gió mát trưa hè

Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông

Vợ là chỗ dựa của chồng

Nhiều anh dám bảo”vợ Không là gì”

 

Khoan khoan hãy tỉnh rượu đi

Vợ quan trọng lắm chẳng gì sánh đâu

Việc nhà vợ có công đầu

Nấu cơm,đi chợ,nhặt rau,pha trà

 

Vợ là máy giặt trong nhà

Vợ là cát-sét vợ là ti vi

Nhiều đêm vợ hát chồng nghe

Lời ru xưa lại vọng về bên ta

 

Vợ là làn điệu dân ca

Vợ là bà chủ, vợ là Ô-sin

Vợ là cái máy đếm tiền

Vợ là nội lực làm nên cơ đồ

 

Vợ là thủ quỹ, thủ kho

Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà

Vợ là vũ trụ bao la

Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường

 

Khi nào giận lúc nào thương

Sớm mưa,chiều nắng chẳng lường được đâu

Vợ là một khúc sông sâu

Vợ như là cả một bầu trời xanh

 

Vợ là khúc nhạc tâm tình

Vợ là cây trúc bên đình làm duyên

Vợ là cô tấm thảo hiền

Vợ là cô cám hám tiền ham chơi

 

Vợ là con vẹt lắm lời

Thích đem so sánh chồng người chồng ta

Vợ là bến đỗ, sân ga

Vợ là tổ ấm cho ta đi về

 

Vợ là khúc hát sông quê

Nốt thương nốt nhớ tràn về đầy,vơi

Vợ là đồ cổ lâu đời

Ai mua chẳng bán tứ thời nâng niu

 

Vợ là cảnh sát hạng siêu

Răn đe,truy sát sớm,chiều nơi nơi

Vợ là con phật cháu trời

Rẽ mây giáng xuống làm người trần gian

Nguồn FB Nguyễn Nhàn

 

 

NẾU MỘT NGÀY TA CHÁN NHAU 

 

Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngột thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.

Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt 1 tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất.

Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN LY HÔN đưa mình .Chồng mình nói:

– Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi.

Chẳng thế hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ đến điều ấy nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.

Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký: Tôi đồng ý!

Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp. Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.

Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình – anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.

Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu.

Mình hỏi:

– Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ. Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì.

Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:

– Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con

Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bột, cố nén tiếng nấc.

Mình đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo.

Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.

Và chồng mình khoá FB, ai tinh ý có thể thấy một thời gian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng. Mình nhắn cho chồng mình:

– Anh đừng bỏ Facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau 1 lần. Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.

Lúc này mình khóc .

Ngày hôm sau ấy, chồng mình đi làm nhắn tin về rằng:

– Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.

Mình nhắn lại lạnh lùng:

– Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được.

Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau.

Chồng mình chuyển vào tài khoản riêng của mình, rồi nhắn :

– Anh sẽ gửi thêm sau

– Ok anh, em và con đi bây giờ.

Chồng mình im lặng.

Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về bệnh viện nhi trung ương.

Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?

Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt.

Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân.

Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng mình. Đồng hồ đã gần 10h đêm.

Anh ấy nhắn:

– Em nghe máy đi

– Em và con đang ở đâu

– Anh sai rồi, em cũng sai rồi

– Em về đi

– Em ở đâu, anh đi đón.

Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng mình:

– Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại

– Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. Anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại …..

– Về đi, mai anh đi rút lại đơn .

Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.

Mình tắt máy, lòng bớt nặng, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ.

Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:

– Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo ngay sát nhà).

Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch.

Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:

– Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi …

Sau 1 tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng!

Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn Ly Hôn như vậy.

Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn “giết chết” đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm.

Sống chung một nhà là đã lột trần nhau toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì lấy nhau. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian BỘC LỘ này thì chúng ta sẽ THẤU HIỂU và sẽ là HẠNH PHÚC. Nếu không sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!

Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hi vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.

Nguồn: FB Nhữ Thị Thảo

 

Xem thêm:
Về trang trước

Chủ đề:

Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá
Lên đầu trang