- Văn nghệ
- Thơ
Mình dừng lại khi đủ thương đủ nhớ
Đủ dỗi hờn… đủ mắc nợ tơ duyên
Đủ chạm vào hai chữ rất thiêng liêng
Nhưng… chữ “nợ” lại bỏ quên nên “lỡ”.
Cứ ngỡ sẽ gọi nhau câu “chồng - vợ”
Nhưng nào ngờ đôi lứa mãi đôi nơi
Yêu thật nhiều nhưng mộng ước chia phôi
Trời sắp đặt cho đôi đời đôi lối…
Câu thiết tha vẫn ân cần mỗi tối
Cũng chẳng còn dành để gọi cho nhau
Tiếng yêu xưa ta tâm hợp ý đầu
Cũng nghẹn đắng… khi gặp nhau phố cũ.
Trách trời cao se duyên xưa đứt vỡ
Hay trách đời gieo cách trở chia phôi
Trách mưa chiều hôm ấy hoá đơn côi
Hay trách nắng khiến lòng người thay đổi.
Trách cơn giông khiến mắt cay vì buị
Trách thu về xui lá trút muôn nơi
Trách con đường nay bỗng quá xa xôi
Hay trách gió ngược nẻo đời heo hút…
Biết trách ai… trách tại mình kiếp trước
Tu chẳng tròn nên bạc phước vậy thôi
Buông tay nhau giữa vòng xoáy cuộc đời
Đành chúc phúc cho người luôn hạnh phúc…
Nguồn: Hoàng Khánh Linh - FB Tình yêu và nỗi nhớ
Cơn say tình ái
NGÀY XUÂN, TÂM SỰ CÙNG CON GÁI
Có muộn không anh ?
TẠM BIỆT NĂM CŨ
Thơ Hưu: Về hưu rồi chả việc gì phải vội; Phận hưu; Thơ vui về tuổi 60
NÍN ĐI EM; Ơ HAY CÁI TUỔI GIÀ
Đôi khi; 10 câu nói đáng ngẫm của người Do Thái, biết sớm có lợi sớm
Vui buồn sướng khổ một thời đi Tây
Bình luận và đánh giá
Gửi nhận xét đánh giá